*** HOA TƯ TƯỞNG: "CHO DẪU CHỈ LÀ MỘT CHIẾC BÓNG- CŨNG ĐỪNG NGÃ NGHIÊNG, XIÊU VẸO!!"
***********************************
CHƯƠNG 11
ĐỊA
TẠNG BỒ TÁT THUYẾT GIẢNG
- Cô Lan nói:
Con
không muốn cầu xin riêng một người nào! Con cầu xin các Đấng, nếu
Phần nào có rỗi rãi thì xin ngự về mà ban cho chúng con một thời
Pháp giảng, để cho chúng con được vững bước trên con đường tu tập mà
không bị lầm đường lạc nẻo. Con cầu xin!
-
Địa Tạng Vương Bồ Tát ta về đây!
-Cô Lan nói:
Con
tạ ơn Ngài- Địa Tạng Vương Bồ Tát! Ngài đã từng về, Ngài dạy cho
chúng con một thời Pháp rồi. Ngày hôm nay, Ngài lại hoan hỷ ngự về,
chúng con rất là vui mừng.
Con
cầu xin Ngài, Ngài ban cho chúng con một thời Pháp!
-
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói:
Các
bạn! Địa Tạng Vương ta ngày hôm nay hoan hỷ, rất mực hoan hỷ, để có
thể về mà tham dự buổi Lễ Đàn ngày hôm nay, và được cô Hai đây mời
Ta làm chính chủ. Chính vì vậy, cũng muốn ăn theo một chút, cho phép
Ta được thuyết giảng ngày hôm nay. Một giây, một giờ, một phút… tùy
lòng hảo tâm của các bạn.
-
Địa Tạng Vương Bồ Tát thuyết giảng:
Nếu
tu mà dễ, thì đời chẳng gọi rằng tu
Nếu
tu mà khó, thì sao ai muốn tu cũng được
Chỉ cần ta có lòng, nhất tâm, nhất trí, nhất
dạ tìm cầu- Thì ắt ta sẽ gặp, ta sẽ được, sẽ thấy!
Hễ
gõ thì cửa sẽ mở, hễ tìm thì sẽ gặp.
Chỉ
cần dấn bước, dứt khoát ta sẽ đi đến một nơi nào đó, tùy ta lựa
chọn hướng đi cho mình trước khi ta lên đường. Đừng để như kẻ nhàn du
kia, bước ra đường như cưỡi ngựa xem hoa, đi mà chẳng biết đi đâu,
chẳng có nơi nào để hướng về, thì đương nhiên đó là kẻ vô công rỗi
nghề, không phải là kẻ trên đường tu tập.
Người
trên bước đường tu tập là người biết chọn đường mà đi trước khi bước
ra khỏi nhà mình. Trước khi rời khỏi căn nhà tâm thức của mình để
hướng về Chánh Đạo, thì các bạn phải biết rằng các bạn đang đi theo
con đường nào!
Nếu
các bạn chưa lựa chọn được đường hướng nào cho riêng mình, tốt nhất
“Đừng rời bỏ căn nhà của mình mà ra đi”. Bởi vì căn nhà của mình
là một nơi chốn mà ta có thể núp ở đó, trốn ở đó, tránh ở đó…
để có thể lánh sự đời. Nếu bạn đóng cửa, ngọn gió độc không vào
được trong nhà mình. Nếu bạn mở cửa, gió lành vào được thì gió
độc cũng vào được.
Nếu
bạn ở trong căn nhà của mình, bạn có đủ sức mạnh, năng lượng, đủ năng
lực, có vũ khí… để tự vệ thì trộm cướp không vào được trong căn
nhà của bạn. Nhưng nếu bạn mở cửa ra thì tức khắc có rất nhiều kẻ
có thể vào nhà, người Thiện Tri Thức có một, mà kẻ ác thì đến
mười!
Chính
vì vậy, khi ta mở cửa căn nhà tâm thức của ta, ta phải nên “Dè
chừng”! Và khi mà bạn đã chấp nhận mở cánh cửa ngôi nhà tâm thức
của mình, thì các bạn phải chấp nhận đón cả 2 luồng gió: “Cả
luồng gió lành lẫn luồng gió độc”.
Vấn
đề là ta có đủ tỉnh táo để biết rằng: “Đâu là gió độc và đâu là
gió lành”. Bạn đủ tỉnh táo để biết rằng đâu là người Thiện Tri
Thức để ta có thể tìm về kề cận, sớm hôm là bạn hữu… để mà cầu
tìm, và đâu là kẻ ác để ta phải tránh xa mà không ân hận.
Đó,
vấn đề là ở chỗ đó! Và buồn nỗi, cái vô minh của con người ta là:
“Cũng vì chỗ đó mà sa ngã vào Lục dục Thất tình”. Cái vô minh ở
trong ta còn sót lại, ta lầm lẫn những kẻ tà Đạo mà khoác áo
Chánh, những kẻ mị dân, những kẻ mê hoặc khoác áo thiện lương… Chúng
ta dễ bị lừa!
Nhưng
ta nói lại một lần nữa, “Lừa dễ mà không phải dễ”. Bởi vì đối với
những con người tỉnh táo, nếu các bạn là những phần Linh căn, các
bạn đủ tỉnh táo thì không ai có thể lừa các bạn được.
Những
gì giả tạo, những gì lấp lánh, vàng rớ… những việc gì mà hoành
hoành trấn trấn, những gì mà ngựa xe áo mão cân đai… tất cả những
cái đó chỉ là cái áo khoác giả tạm.
Con
người ta mặc áo quan để người ta mong đăng đàn hành xử, người ta mặc
áo trí thức để người ta mong được lên bệ để thuyết giảng… và người
ta ở trong cửa mọn hèn người ta phải mặc chiếc áo rách. Tất cả đều
có ngôi vị, có thứ, bậc… của mình. Nhưng mà còn có những kẻ mượn
áo mão cân đai để lòe đời, mượn áo mão cân đai để làm hoành làm
trấn, để mà xẻ chia thiên hạ, để mà tụm năm tụm bảy lại… để tạo
nên một đường hướng, một phong cách mới, phong cách lạ…
Chúng
ta- những con người mà, hiện tại, đương nhiên, rất ít ỏi để có thể
quy tụ ở chung quanh cô Lan đây, để đi theo đường hướng mà cô Lan đã
lựa chọn cho các bạn. Thì, ắt các bạn cũng đã có thời gian lựa
chọn, tìm hiểu… để các bạn hiểu rằng: Con đường này hợp cách với
tâm nguyện với tâm thức của các bạn, với lòng mong muốn, với ý
kiến, suy nghĩ của các bạn… thì
các bạn mới “tìm theo”!
Khi
các bạn đã chấp nhận bước vào con đường này rồi, không như những
đường hướng khác, những môn Pháp khác: Ai muốn đến thì đến, ai muốn
đi thì đi- ngôi nhà Nhân Điện của cô Lan lúc nào cũng mở cửa. Ai
thích đến thì đón mời, ai muốn đi thì sẵn sàng đưa tiễn, không có
một chút nào cân phân cả. Ai còn ngồi lại, ngồi lại lâu hay mau, ngồi
lại một ngày, một bữa, một tháng, một năm… đó là tùy theo tấm lòng
của tự bản thân chúng ta muốn, không có một sự ép buộc nào, một sự
gò ép, chận bắt, một sự trao đổi hay chuyển giao… không có một sự
ép buộc nào cả- Tất cả đều là toàn tâm, đều là tự nguyện.
Chính
vì vậy các bạn cũng thấy rõ ràng: “Ngôi nhà Nhân Điện này- tuy nhỏ
bé đơn sơ, nhưng rõ ràng nó là một ngôi nhà mà ai thích đến thì
đến, ai thích đi thì đi”. Không phải nói các bạn bước chân vào rồi
các bạn khó bề trở lui như ở các môn Pháp khác. Ở đây, đa số đều
đã từng được kinh qua, và cũng đã từng dở khóc dở cười với những
môn Pháp mà mình đã từng đi theo.
Ta
chỉ nói một điều rằng: “Ở tại căn nhà này, nơi chốn đơn sơ này là
nơi mà các bạn thích thì cứ việc đến mà không thích thì cứ việc
rời đi”!
Địa
Tạng Vương ta là con ruột của Lục Nương Lệnh Mẫu, Lục Nương Lệnh Mẫu
là mẹ ruột của Ta. Và chính vì Linh căn chính chủ của cô Lan là
Lục Nương Lệnh Mẫu, cho nên Ta có duyên để tìm cầu. Và đến ngày này,
giờ phút này, khi mà cô Lan chấp nhận Lục Nương Lão Mẫu là Linh Căn
Chủ Vị của mình, thì Địa Tạng Vương ta về theo hỗ trợ.
Dù
sao đi nữa, cũng bao nhiêu năm nay rồi, ta vẫn không hề vắng mặt mỗi
khi cô Lan tìm cầu. Điều đó để chứng tỏ rằng: “Tấm lòng của Ta đối
với Lệnh Mẫu, đối với mẹ của Ta là vô biên”.
Cho
dù Ta có là ai đi nữa, ta có là một vị Bồ tát, một vị Phật sống,
là một vị đã đắc Đạo… đã ở về một cung Trời, cung Phật nào đó,
một cõi riêng biệt, một giáo chủ nào đó… thì khi ta bước chân trở
về, Lệnh Mẫu và cung của Lục Mẫu vẫn là nơi mà ta bước về đó để
ta chắp tay xá chào.
Ta
nói cho các bạn nghe như vậy!
Trên
đầu của chúng ta có các Đấng tối cao ở trên đầu, ở tầng không. Trên
đỉnh đầu- ở trên đỉnh đầu, trên luân xa 7 của chúng ta có cha có mẹ
ông bà, có tổ phụ, có nơi mà chúng ta xuất thân, mượn bụng đầu thai,
để ta làm một người trần.
Các
bạn mỗi một người mang một khuôn mặt, một khuôn mặt giống khuôn mặt
của cha hoặc của mẹ, của bác, của chú, của dì… Dòng máu cuộn chảy
trong châu thân của các bạn là dòng máu từ cha mẹ, từ ông bà… không
phải từ các Đấng. Những phần Linh tử là phần ẩn thân trong các bạn,
là những phần ẩn trong tận cùng tâm thức của các bạn. Phần Linh tử
đó là con của các Đấng, còn các bạn là con của cha mẹ ông bà của
các bạn…
Bởi
thế, ta muốn nói rằng, điều quan trọng duy nhất của các bạn là phải
trả cho xong rồi chữ “Hiếu”: Hiếu với cha với mẹ, với ông bà là cái
đạo nghĩa mà chúng ta phải thực hiện trên con đường tu tập. Trước
tiên là phải trả nợ ông bà cha mẹ, nợ dòng máu mà ta đã mượn để
được sinh ra, nợ cái gien di truyền trong con người ta, xấu cũng là ta,
tốt cũng là ta, nên cũng là ta, hư cũng là ta…
Nếu
ta ở trong bụng mẹ chui ra đến tận giờ phút này, ta biết đi theo con
đường Chánh Đạo, biết tìm về nẻo Chánh, ta đứng được, có đủ năng
lực để có thể chữa bệnh cho trần xác, để có thể chữa bệnh Âm Vong,
có đủ năng lực để huấn cải cửu huyền, huấn cải Âm Vong… Thì ta vẫn
còn phúc phần Tổ Phụ của ta cho phép ta làm điều đó. Ta nhắc lại
lần nữa: “Cho phép ta làm điều đó”. Tổ Phụ không cho phép, không việc
nào ta làm được!
Đây,
ta nói chính thức người này. (Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ vào chị Tr).