Translate

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

17/ CHƯƠNG 09




MẸ DIÊU TRÌ VỀ THUYẾT GIẢNG

    : “A Di Đà Phật! Diêu Trì Địa Mẫu ta mạn phép nhập gia.
Cho ta 15 phút- ta có đôi lời muốn nói cùng với các đệ tử, các học trò của cô Lan.
Trong cuộc đời này, tất cả đều là vô thường. Bây giờ, ta có thể ngồi cùng nhau ở đây- ta lắng cùng nhau nghe một điệu nhạc, nghe một bài giảng, nghe một thời Pháp tụng. Ta có thể tụ tập cùng nhau vui chơi, ăn uống, ngủ nghỉ… Ngày mai, trong nhóm chúng ta, trong những người ở đây, có những người thì xiêu lạc bốn phương trời, có những người còn lại đây, có những người không còn nữa… Có những người ngày mai vì một hoạn nạn, một tật ách nào đó, vắng mặt trong lần gặp sau, không có mặt nữa. Hoặc có khi chúng ta phải ngậm ngùi tiễn đưa 1 người nào đó trong nhóm của chúng ta- Luật vô thường là thế!
Chính vì vậy, chúng ta hãy tôn trọng tất cả những thời điểm mà chúng ta có thể gặp mặt nhau đây, ngồi cùng nhau, uống cùng nhau 1 chung trà, ăn cùng nhau 1 miếng bánh… Hãy tôn trọng những thời điểm đó, bởi vì mai đây, có thể ta sẽ không còn có điều kiện để gặp gỡ lại con người- những con người đó trong đời một lần nữa.
   Hoàn cảnh của mỗi người thì khác nhau, công việc làm mỗi người cũng khác nhau, con đường tiến thân, con đường tâm linh, thậm chí cả niềm tin chúng ta có thể khác nhau... Nhưng cái điều kiện, nguồn năng lực, sự hỗ trợ, cũng như cái tâm lực để ngày hôm nay, giờ phút này chúng ta có mặt ở đây, đều là từ cõi Thượng Thiên. Ta nói lại: “Từ- Cõi- Thượng- Thiên”, không phải tất cả chúng ta muốn mà được! Chúng ta bị xoay chuyển, tạo tác, chúng ta được chuyển hóa bởi các Đấng. Và chính các Đấng đưa chúng ta đến đây, tụ tập ở đây, giờ phút này- tại chỗ này, để chúng ta có thể hội ngộ cùng nhau, để chúng ta có thể nghe 1 thời Pháp giảng từ Diêu Trì Địa Mẫu là ta đây!
   Ngày hôm nay, ta muốn nói với các con rằng: “Ta, Đấng tạo dựng từ ngôi cao cho tới ngôi thấp, Đấng tạo dựng từ tâm linh cho tới thể xác phàm trần- Đấng tạo dựng các cõi từ thập lục bá ban trên trời dưới thế, tất cả!... Diêu Trì này, ta chủ trì cai quản tất cả, tạo dựng tất cả. Tất cả các vị phật cũng đắc kim thân là do từ tấm lòng của ta, đắc kim thân là do sự hỗ trợ, sự nâng đỡ từ bàn tay của ta mà nên. Diêu Trì này thống lĩnh toàn bộ binh tướng Thiên Hoàng để mà hành xử, trấn an- đánh Đông, dẹp Bắc. Tấm lòng Diêu Trì này chan rãi cho tất cả chúng sinh, chỉ cần ai có lòng tin là có mặt ta hiện diện”.
   Tại sao cô Lan các con cũng là một con người vô danh như tất cả những con người vô danh khác trên cõi trần này, mà tại sao cô Lan các con có Diêu Trì ta hiện diện bất cứ lúc nào ta muốn, bất cứ lúc nào cô Lan cầu? Ta đã có lời nguyền rằng: Ngày nào cô Lan còn sống ở cõi trần này, bất cứ lúc nào cô Lan kêu 1 tiếng thì Diêu Trì ta hiện diện trước mặt, các con về đọc Huyền Môn Lược Ký sẽ biết tích này- Ta không nói nhiều, mất nhiều thời gian. Nhưng các con nhớ một điều rằng: “Ta muốn hun đúc tinh thần của các con, những con người mà trong thời điểm này, trong thời buổi này- trong cái giờ phút này. Trong lúc những con người khác, triệu triệu người khác đang chen chúc nhau để bước đi trên con đường danh lợi, đang mong tiến thân từng ngày, từng giờ, từng phút- thì có những kẻ ngồi đây, bỏ qua tất cả mọi cơ hội tiến thân để đi theo 1 con đường khó khăn, nặng nề, hạn hẹp, khắc nghiệt, nghiệt ngã, tù túng- Đó là con đường của “Tâm linh” mà các con đã chấp nhận, thì tại sao ta không rộng lòng để đến cùng các con trong 1 giờ, 1 phút, 1 giây nào đó để hun đúc tinh thần của những đứa con đã biết quay trở về nẻo sáng? Chính vì vậy, ngày hôm nay, Diêu Trì ta tự nguyện có mặt tại đây, ngay giờ phút này, như lời đã hứa với cô Lan của các con.
   Cô Lan các con là một nhân tố đã được các Đấng chọn lựa, để đi trên con đường này, chấp nhận dìu đỡ vô tâm những con người đi sau mình. Và tất cả những kẻ nào mà chấp nhận dìu đỡ vô tâm, trao đi vô điều kiện- cho người thọ nhận không toan tính, không cân phân, không dè chừng giai cấp, tầng lớp xã hội- thì những con người đó là các Đấng. Những con người đó hòa nhập cùng với các Đấng, chan hòa cùng với các Đấng, giống như là bầu không khí kia, chan rãi đến từng ngóc ngách trong toàn bộ một căn nhà, trong toàn bộ từng cơ thể của chúng ta.
   Căn nhà này nếu đóng cánh cửa lại, tất cả sống nổi qua 1 đêm không? Không, không bao giờ- Khi mà chúng ta chịu mở cửa, tức là chúng ta chịu đón cái luồng khí từ bên ngoài bước vào nhà, luồng khí từ bên ngoài len lỏi vào nhà đến từng ngóc ngách một… Luồng không khí đến từng ngóc ngách đó- vô hình chung nó chẳng ra mặt, nó chẳng hiện hữu, nó chẳng hiện hình, nó chẳng làm nên giông tố, nó chẳng cho thấy màu xanh, màu đỏ, màu vàng- Nhưng mà thử bây giờ 2 phút chúng ta nhắm mắt lại, chúng ta bịt mũi lại, chúng ta không nhận luồng khí, chúng ta sống được không? Nhưng mà chúng ta có biện minh được nó hiện hữu hay không- không hề! Trừ phi chúng ta thấy ngọn gió ngoài kia lay động tàng cây, ngọn cỏ, ngọn gió ngoài kia cát bay đá chạy thì chúng ta nói nó hiện hữu. Nhưng chúng ta có thấy hình tướng, sắc tướng của nó chưa? Chưa- Nó ở đâu nó mang sắc tướng của ở đó, nó ở đâu nó mang hình dạng của ở đó, nó ở đâu nó mang cái mà nó biểu lộ ở đó!
   Chính vì vậy, mỗi một nguồn năng lượng vào trong mỗi một cơ thể, mỗi một trần xác chúng ta, mang danh của trần xác. Cũng như đây- ta ở trong cô Lan, hiện tại bây giờ cô Lan đang nói với các con. Diêu Trì ta chỉ là người “mượn trí mà hành Đạo”. Còn mỗi một cơ thể của các con đây, khi mà nhận được nguồn năng lượng các Đấng, nó giống như là một người thợ đổ khuôn vậy! Cái khuôn nào thì ra cái bánh đó- các con giỏi hay các con dở, các con cao hay thấp, các con nhanh hay chậm, tất cả là do tự thân các con chứ không phải do chúng ta. Không phải do cái nguồn tâm lực mà các con nhận được cao hay thấp, mà là do khả năng thụ nhận của các con là cao hay thấp, như vậy đó!
   Cô Lan của các con là một người thợ làm bánh, một người thợ làm bánh: dò khuôn, đổ khuôn, vò bột, nhào bột, đổ khuôn nướng bánh, vẽ những hình ảnh, những hoa văn… Các con là những cái bánh, cô Lan là người tạo tác. Cô Lan chính là một người thợ lành nghề: vò bột, nặn bánh, đổ khuôn, vẽ hoa, vẽ cảnh, để cho ra một chiếc bánh đẹp. Thì các con, mỗi một người là một chiếc bánh, là bàn tay tạo tác của cô Lan. Bởi vì nếu một con người nào, từ bàn tay của cô Lan học, dìu đỡ, mà các con ra đời, các con được trở thành một vị thầy- để mà truyền lại tâm lực của mình cho đàn em cũng như cứu giúp cho mọi người, thì tất cả là do cái tấm lòng, bàn tay của cô Lan các con trao tặng cho các con đó. Cô Lan trao tặng vô điều kiện cũng như nguồn năng lượng mà các Đấng trao tặng về cho cô Lan là vô điều kiện.
   Cô Lan là người thợ, cô Lan nhồi bột, nắn bánh, cô Lan đổ khuôn, nướng bánh, cô Lan vẽ hoa văn, phải không? Từ cô Lan, các con học từ lớp 1 cho tới cấp lớp 20, đều do bàn tay cô Lan hỗ trợ… Mỗi một bước các con- đứa nào ngã xuống cô Lan dìu đỡ để đứng lên, đứa nào mà ngã đường tà, cô Lan khuyên nhủ để kéo về lại đường chánh, đứa nào mà không thuận thời thuận thế, đứa nào lục đục, đứa nào không thông… cô Lan đưa tấm lòng của mình hỗ trợ tất cả, chưa từ bỏ một ai!
   Chính vì vậy mà các Đấng ở cùng cô Lan, tại sao mà tất cả các Đấng chưa bao giờ từ chối bất cứ một yêu cầu nào, một cầu xin nào, một sự khấn nguyền nào của cô Lan, chưa từ chối! Nhưng, ta khẳng định lại một lần nữa: chỉ không từ chối với tha nhân, chứ không phải với cô Lan các con đâu! Bởi vì với cô Lan các con, cô Lan chưa bao giờ làm chủ được bản thân mình. Tại vì sao vậy?- Các vị Bồ tát xuống trần này là các vị Bồ tát “Thọ nhận đau khổ thế cho chúng sinh”- Ta nói lại lần nữa: “Thọ nhận đau khổ thế cho chúng sinh”! Chính vì vậy mà khi các con đứng lên, bàn tay cô Lan đưa ra dìu các con, các con đứng lên được thì cô Lan phải trả giá- “Bồ tát thọ nhận đau khổ cho chúng sinh” là vậy đó!
   Hãy hiểu cho lý do tại sao cô Lan các con luôn luôn đau đớn, luôn luôn tật bệnh và luôn luôn bất ổn! Còn các con, thì từ bàn tay hỗ trợ của cô Lan, từng bước một bình yên, bình yên, để chi? Dìu các con đứng vững, các con tiếp tục đi trên con đường Đạo của mình, giữ được con đường Tâm linh của mình, giữ được cái nguồn sáng mà cô Lan đã trao tặng cho các con.
   Cô Lan không làm để được nổi Danh, không làm để được cái Lợi, không làm để được cái Tiếng- Cô Lan làm bởi vì cái tâm cô Lan muốn trao tặng. Bồ tát là như thế: “Bồ tát tức là trao tặng vô điều kiện cho người thọ nhận”! Chính vì vậy, các con đừng đem bất cứ một cá nhân nào để so sánh với cô Lan. Tại sao những người khác chữa bệnh không bệnh mà cô Lan bệnh, không đau mà cô Lan đau? Bởi vì cô Lan là Bồ tát, Bồ tát Diệu Thiện! Các con nhớ mà, các con coi Huyền Môn Lược Ký các con nhớ- Thôi, cho qua chuyện này, ta nói về vấn đề khác!
   Một khu rừng có nhiều loại cây- có cây cổ thụ, có cây tầng thấp, cây cộng sinh, có cây vô giá trị, có những ngọn cỏ dại, những cánh hoa đồng, cái cây cao tầng cũng có hoa, cũng có trái. Tất cả mọi vạn vật đều sinh sôi nảy nở, đều có thời gian để tới mùa phát triển mạnh nhất, khỏe nhất, rồi đến lúc tàn lụi… Cái định luật “Thành, Trụ, Hoại, Không” của thế giới hữu hình là như vậy! Không có cái gì là trường tồn, tất cả đều vô thường, tất cả đều có thể đột biến mà thay đổi, đều có thể đột biến mà hoán chuyển- “Thế gian biến cải vũng nên đồi”. Đó là quy luật của tạo hóa ở trần cõi, ở tất cả những cõi Ta Bà, và ta khẳng định lại với các con rằng: “Trần cõi không phải chỉ có 1 cõi của con người, còn rất nhiều cõi khác, mang những hình dạng khác, không phải là hình dạng như con người, cũng tồn tại một kiếp sống hữu hạn như con người và cũng có suy tư, cũng có suy nghĩ, cũng có yêu thương, ghét, muốn, sân si, như một con người”. Đó là những cõi trung chuyển, trạm trung chuyển của các cõi giới. Từ cõi trên đến cõi dưới- thì cái cõi trần, cái cõi Ta Bà nầy là cõi trung chuyển. Cõi trung chuyển, lò luyện ngục- cõi trả nghiệp, cõi tạo tác, cõi xoay chuyển, ứng xử, là cõi tu tập… Tất cả đều nằm ở đây!
   Các Đấng trên cao đạt quả vị ngồi vào nơi cao- mỗi người một ngôi, mỗi người một ghế. Ghế cao có, ghế thấp có, thâm cung có, ở ngoài sân có, ở trên tầng cao có, ở tầng thấp có, tất cả mọi nơi đều có cả… Nhưng, khi đã được 1 cái quả vị rồi, con người ta vĩnh viễn ở lại quả vị đó. Gọi là cái Tinh, cái Khí, cái Thần tụ lại thành 1 điểm Linh quang, điểm linh quang đó ngự ở đâu thì ở đó là vĩnh viễn. Cái vĩnh viễn đó không làm cho thoả mãn mỗi Tâm linh, chính vì vậy họ mới tìm cách xuống trần. Bằng tâm lực của mình- có phần Tâm linh xuống trần để hành đạo độ trần, để tu tập, có phần tâm linh xuống trần để sáng tạo, có phần tâm linh xuống trần để hành xử, có phần tâm linh xuống trần để cho thỏa mãn được tất cả những gì ta có, ta muốn, phô trương, hoành tráng…
   Ai có tâm có lực cứ việc tự nguyện xuống trần, ai muốn xuống trần thì xin một cái Ấn. Ở Trên cho Ấn giống như một tờ giấy Pháp lệnh, Công lệnh vậy! Có giấy công lệnh là được phép xuống trần- không có công lệnh xuống trần, ở Trên biết bắt về! Giống như con trai cô Lan, các con đã đọc Huyền Môn biết rồi- Nó làm thiên tướng nó trốn đi, 20 năm, ung thư, chết!... Là ở trên bắt về, nó phải trở về, bởi vì nó trốn đi chơi. 
   Còn phần nào mà xuống tu tập, thì có cái phần của tu tập, để chi? Qua những cái rèn luyện, những cái tôi luyện, trong cái lò luyện trần thế này, ở trong từng tình huống mà nó gặp, nó sẽ tôi luyện chính mình- để cho “Chân cứng đá mềm”, làm cho nó vững chải hơn nữa ở trên đường Đạo, làm cho nó chắc hơn nữa về nguồn cội Tâm linh. Để khi nó trở về, nó sẽ đạt quả vị cao hơn nữa, thoát cái quả vị mà nó đang ngồi đó- Hoặc là nó sẽ củng cố vững hơn nữa cái chỗ ngồi của nó để nó không bị lung lay bởi cái tạp lực của phàm trần, đó là phần của những con người tu tập. 
   Và phần nữa là những con người có tội bị đi đày- khi ở cõi Trên bị một cái tội nào đó thì phải bị đi đày, trần kiếp của nó tương ứng với thời gian bị đi đày: 20 năm, 30 năm, 40 năm, 50 năm, 55 năm… Hết hạn đi đày thì nó được trở về, phục hồi lại phẩm vị của nó- nếu nó không tạo thêm nghiệp mới. Nếu nó tạo thêm nghiệp mới thì nó phải ở lại cõi trần này, đầu thai thêm kiếp nữa, kiếp nữa… trả hết nghiệp rồi mới được trở về!
   Chính vì vậy, mỗi con người chúng ta, tất cả những người- ta muốn nói riêng nhánh của cô Lan, bởi vì cái cõi thế này muôn hình vạn trạng, ta không nói về những cảnh giới khác, ta không nói về những Đạo tràng khác, không nói về những cái điểm tụ hội khác của tâm linh. Mà ta nói tại đây, tại chỗ này, tại thời điểm này, tại một cái nhóm này! Bởi vì khả năng của các con hiện tại đang tập trung vào đây, khi nào các con bước vào một Đạo tràng khác, một cõi giới khác, các con sẽ nghe những lời huấn thị khác- ở đây, ta nói như vậy! Tức là tất cả những phần nào đến với cô Lan- làm học trò của cô Lan, học nhân điện, làm thầy chữa bệnh, đều là người 2 Căn. 
   Ta xác định điều đó: Tất cả đều là người 2 căn- Có nghĩa là 1 căn bên nhà Phật, 1 căn bên Địa Mẫu, hoặc là đâu đó... Bởi vì cô Lan các con nguồn cội là 2 căn, một căn bên Địa Mẫu, 1 căn bên nhà Phật. Ta bảo “Phần Hành nào đưa về cửa ấy”- cái phần 2 căn đưa về cửa 2 căn, phần nhà Phật, đưa về cửa nhà Phật, phần Địa Mẫu, đưa về cửa Địa Mẫu, phần ở bên Tà Thần đưa về cửa Tà Thần. Tất cả đều hợp cách!


  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét