18/ MẸ DIÊU TRÌ THUYẾT GIẢNG ( PHẦN TIẾP THEO )
... Một
chiếc xe máy, muôn ngàn chi tiết, không chi tiết nào
thiếu, chẳng chi tiết nào thừa. Thiếu con ốc này
xe chạy không được, thiếu con ốc kia xe vận hành
không thông… Tức là tất cả mọi điều đều có
ba- rem, đều có khuôn mẫu cả rồi, nó phải như
vậy là phải như vậy.
Các con đi con đường này,
phần Linh căn xoay chuyển các con để đúng thời
điểm, tới thời điểm hợp lý, cái cây nó đến
mùa ra hoa, thì sẽ xoay chuyển để cho con tìm đến
nguồn cội tâm linh của mình, để con tìm gặp cái
vị thầy có thể hướng dẫn các con đi theo con
đường tâm linh. Nhưng mà rõ ràng 1 điều: Nếu tâm
các con Ngộ chưa đủ, thì các con sẽ bước lẫn
vào con đường của tà, còn nếu tâm các con Ngộ
đủ thì Huệ minh của các con mở, các con sẽ biết
được con đường nào là chánh, con đường nào
tà.
Cái
con đường chánh tà đó không phải do bản thân các
con lựa chọn đâu, mà do Linh căn các con lựa chọn
đấy. Nếu linh căn các con còn đam mê những lợi
danh trần thế, còn mang cái tà thần, còn mang tà
phép, còn ham điều binh khiển tướng thì các con
sẽ lạc vào cái cửa của Đạo sĩ, của Hành pháp,
của Thiên ma… của các cõi khác. Còn nếu mà tâm
các con muốn chững lại, muốn tu tâm, muốn dưỡng
tánh, muốn hành thiện… các con sẽ lạc vào cửa
cô Lan. Bởi vì ở đây là “chỗ cống hiến”, ở
đây không phải là chỗ để hài danh, hài tánh,
không phải là chỗ để nâng cao quyền tước và
phẩm vị!
Mỗi
một con người các con, các con tưởng rằng các con
lựa chọn- không đâu, “Linh căn các con lựa chọn
đấy”. Khi nào xoay chuyển đến 1 ngày, 1 giờ, 1
phút nào các con được tương hội cùng cô Lan đây,
ngồi cùng cô Lan đây, nghe một thời pháp, nói một
vài câu chuyện, cười cùng với nhau- Đi về, còn
giữ lại trong tâm của mình niềm mến cảm cô Lan,
và mai mốt lại tìm tới đây để có thể nghe thêm
1 thời Pháp, hoặc là có thể nói tiếp xúc, nói
chuyện cùng các anh chị em một lần nữa, đã là
hữu duyên! Còn nếu không có duyên thì lần tới
sẽ chặn không cho các con tiếp xúc nữa đâu- các
con hẹn lên thì xe bị bể bánh, các con hẹn lên thì
phải họp, các con hẹn lên phải đi công tác… Đó
là do phần linh căn của con không chấp nhận đi con
đường này, không phù hợp với nó, nó không cho
con đi- Không phải con muốn mà được đâu!
Rồi
tất cả ta nói như là “cộng nghiệp”, khi các con
ngồi ở đây, tức là các con cùng 1 nghiệp, nghiệp
gì: Nghiệp Độ Trần! Còn nếu mà các con không
có nghiệp độ trần, các con không chấp nhận đâu-
Rõ ràng 1 điều, có người… thí dụ như làm xong
về vợ chồng con cái nói: “Trời ơi, mê tín dị
đoan, hồi đó giờ không tin, bây giờ lại đi tin theo
nầy nọ, đi học này nọ, về ngồi thiền ngồi
định”. Đó là cái nghịch Duyên. Mà cái nghịch
duyên đó níu kéo, con có ngã hay không, hay nhất
định không ngã, con vẫn nhất định đi theo con đường
đạo, là do linh căn con chứ không phải do chính trần
xác con.
Và
cái quả vị mà các con đạt được… Ngày hôm nay,
ta nói, để đánh tan sự kiêu ngạo của mỗi con
người nếu còn sót lại, đánh tan cái tự tôn của
mỗi con người nếu còn sót lại. Nếu mà tự tôn,
tự ngã, đề cao cái tôi của chính mình, thì các
con đã tự mình đứng ra ngoài nguồn cội. Bởi
vì nguồn cội chỉ có một, và nguồn cội- không
có xưng danh 1 cái nào, không có khoác áo nào, nguồn
cội không ngồi ngôi cao, mà nguồn cội không nề
chỗ thấp, nguồn cội không cân phân giữa cái áo
của vua quan và cái áo vải nghèo hèn, nguồn cội
không phân ngồi ghế cao hay ngồi ghế thấp… Nguồn
cội là bàng bạc trong hư không, như cái giọt nước
kia, như những dòng sáng kia!
Ta
nói rồi, con mở cửa ra, dòng sáng đi đến tận
cùng ngõ ngách. Hễ chịu đưa mặt ra đón ánh sáng
thì ánh sáng sẽ vào mặt con, nếu con lủi trong
bóng tối, thì đương nhiên ánh sáng không vào được.
Nguồn cội như những giọt nước kia, từ nguồn
chảy xuống. Con mở lòng ra cho rộng thì con nhận
được rộng. Ao có nước ao, hồ có nước hồ,
biển có nước biển mà sông có nước sông, suối
có nước suối... Tất cả đều từ 1 nguồn cội
mà chảy ra. Chính vì vậy, được bao nhiêu là do
bản thân ta muốn thọ nhận bấy nhiêu, và được
bao nhiêu là do tâm lực ta tình nguyện bấy nhiêu.
Không
có cái gì là của ta cả! Nói là của ta nhưng mà
không phải của ta, đạo Phật nói rằng: “Sắc tức
thị Không. Không tức thị Sắc. Thọ tưởng hành
thức. Diệt phục như thị”. Khi mà ta diệt tất cả
những cảm nghĩ của ta, cái tôi của ta, diệt tất
cả những cái Tham- Sân- Si, những cái gì thuộc về:
nhà của tôi, xe của tôi, tiền của tôi, của cải của
tôi... Khi nào mà ta nói rằng: “Không có gì là
của ta cả”, bởi vì dứt 3 hơi thở ra thì “Tất
cả không còn gì là của ta cả”. Chừng nào ta cảm
nhận được điều đó, ta mới thoát ra ngoài, ta
mới đại Ngộ được! Ta mới thoát ra ngoài được
thể xác phàm trần này, linh hồn ta mới bay lên cao
hòa nhập cùng vũ trụ, hòa nhập cùng các Đấng,
hòa nhập cùng tất cả các cõi, đó- Ta nói như
vậy!
Thế
thì chúng ta hãy biết rằng những gì mà chúng ta
nhận, ta muốn mở ngoặc ra nói một chút nữa,
tại sao ta thương cô Lan của các con? Cô Lan của các
con luôn miệng bảo rằng: “Tôi không là gì cả, tôi
không là ai cả, tôi không là một Đấng nào cả- tôi
là tôi, và tôi chỉ có cái lòng là tôi chịu để
cho các Đấng nhắm mắt dắt tay”. Đương nhiên là
cô Lan cũng đã chấp nhận rằng đây là con đường
đi mà cô Lan muốn chọn, chứ đâu phải nhắm mắt
ai cũng dắt tay được.
Chính vì vậy, ta nói rằng,
những gì chúng ta thọ nhận được, chúng ta làm
được không phải là của chúng ta, chỉ là cái tâm
chúng ta trao tặng vô điều kiện, chứ mà ta trao
tặng không phải cái của mình, mà là “Của Các Đấng”
!.
Chính
vì vậy, hãy đánh tan cái kiêu căng, cái ngã mạn
trong bản thân chúng ta. Ngày nào mà ta còn kiêu căng
ngã mạn, ngày nào ta còn nói: “Thôi không chữa cho
người đó đâu, người đó hồi trước chửi
mình, giờ mình không chữa đâu”, là lúc đó ta
còn chưa xứng đáng với các Đấng. Mà khi ta chưa
xứng đáng với các Đấng, thì nguồn năng lượng
các Đấng về ta có cân phân, người ta gọi là “Ở
bầu thì tròn, ở ống thì dài”. Cái ly nước
nó chứa được có chừng này nước, nó không thể
chứa nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, phải
cái ly to hơn. Thì cái ly to hơn, khi nào ta xứng đáng
hơn, ta sẽ được nhiều hơn. Còn bây giờ, ta không
được gì cả là tại vì ta chưa xứng đáng đủ,
hiểu chưa?
Chính
vì vậy, nếu ta chưa xứng đáng đủ, không phải ta
là một kẻ bỏ đi, không phải ta là kẻ xấu, mà
là cái “Ngộ” của ta có thể đang lạc đường.
Cái “Ngộ” của ta chưa đúng, cái “Ngộ” của
ta chưa đủ. Chính vì vậy, ta chưa đạt được tất
cả. Còn nếu cái ngộ của ta đã đủ, cái tâm của
ta cho đi vô điều kiện, cái tâm của ta trao tặng
không cân phân… Thì các Đấng đã nói 1 điều là
“Ai chịu làm thì ta trợ cho làm, còn ai không chịu
làm nữa thì ta không trợ”, vậy thôi! Đương nhiên,
bây giờ con có căng cái buồng phổi ra, con mở ra,
con hít sâu vào, thì không khí nó vào trong phổi
con, nó mới làm nẩy nở phổi, mới làm cho lưu
thông máu huyết và thần kinh. Còn bây giờ con bịt
lỗ mũi lại thì con thở được không- Không được!
Có nghĩa là khi con thọ nhận thì con sẽ nhận được,
con mở lòng ra thọ nhận, khi con không thọ nhận con
sẽ không nhận được gì cả. Và đương nhiên nữa,
con đóng cửa thì không có không khí nào len vào
được, con mở cửa không khí mới len lỏi được.
Mà
không phải con mở cửa chỉ 1 buổi, 1 ngày rồi con
khép cửa lại. Cái cánh cửa khi con mở lần đầu
tiên bao giờ cũng rít, khó mở lắm, bởi vì nó
chưa hề được mở… Giống như những người mở
luân xa lần đầu tiên rất là nặng nề, rất là
cực khổ: “Trời ơi, học về không hiểu gì hết!
Học về không nghe, không cảm thấy gì hết”! Nhưng
mà khi mở thường mỗi ngày, lúc đó nó sẽ dễ
mở- và khi nó dễ mở rồi thì không khí nó vào…
Cứ hễ con mở 1 ngày 5 tiếng thì không khí vào
nhà con 5 tiếng, con mở ngày 1 tiếng, không khí vào
có 1 tiếng. Chính vì vậy chúng ta mới biết rằng:
“Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”. Chúng ta
xứng đến đâu thì các Đấng sẽ cho chúng ta đến
đó!
Nếu
chúng ta, năng lực chúng ta giỏi quá mà sao chúng ta
làm không được việc, là bởi vì: “Một, có
thể là chúng ta đang đi lạc đường- hai, chúng ta
phấn đấu chưa đủ- ba, có thể chúng ta tự mãn
quá nhiều- bốn, có thể chúng ta còn cân phân giữa
cái tình và cái lý, giữa cái thực và cái ảo,
cân phân giữa thể xác phàm trần và thể xác
vĩnh cửu, cái linh hồn vĩnh cửu”. Nghĩa là
chúng ta đang: “Chưa Đúng Đường”! Chưa đúng về
mặt nào ta chưa nói, ta chỉ muốn nói rằng là:
Bình tĩnh lại một chút, thận trọng lại một
chút- Một đoàn người đi nói: “Đi, đi tới kia
kìa, lâu đài Chân lý kia kìa, đi mau lên, mau lên”!
Nắm tay nhau, kéo nhau, bương nhau chạy, đủ mọi cách
hết… Thay vì chúng ta sợ chậm bước, chúng ta
cũng “lẹ lẹ, chạy theo mọi người”- thì chúng ta
chỉ là người xu phụng theo phong trào, chúng ta chỉ
là kẻ a dua, chúng ta chỉ là người theo dấu, chúng
ta chưa đạt được 1 điều gì cả!
Cái
thành tựu chỉ đạt được kết quả trong cô tịch
của nội tâm, trong sự tịch lặng của tâm hồn-
trong cái sự quay vào của bản thể, trong cái sự
hướng ra của “toàn tâm đón nhận và thụ hưởng”.
Còn bây giờ, ta cứ kéo bè kéo lũ: Giờ học nhân
điện, kéo nhau học nhân điện, đi hành đạo kéo
nhau hành, đi hành hương kéo nhau hành, đi chữa bệnh
cũng tập trung chữa, thấy người ta móc túi cho
tiền cũng móc túi cho tiền. Ta làm giống như mọi
người, ta tưởng rằng ta đạt được, đó là sai
lầm!
Chậm
hơn một chút, tĩnh lặng hơn một chút, ít phô
trương hơn một chút, quay vào trong hơn một chút…
chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn tất thảy những
con người khác. Tất cả những cái gì mà hùng
hùng tráng tráng, hoành hoành cửu cửu, cái gì mà
chúng ta thấy những sự nổi bật làm cho người
trần thế chúng ta phải trầm trồ thán phục, phải
giật mình, phải kinh sợ- Tất cả đều là những
sản phẩm của tà phái, của thiên ma… của những kẻ mà có nhiều quyền phép chỉ để nộ
nạt thiên hạ. Còn đối với các Đấng, cái sự
hiển lộ của các Đấng không bao giờ hiển hiện
cho đến độ: nhìn đây ông Phật, đây Bồ tát, đây
đây, này nọ… Không bao giờ !
Các
vị Phật, các vị Bồ tát, các Đấng ngôi cao đến
đâu thì án vào đó, mang hình tích ở đó. Án vào
đây thì là cậu T, mang tất cả tính khí cậu
T, nói năng cũng cậu T, hành xử cũng
cậu T. Án vào cô Lan ra cô Lan, án vào cậu
Linh ra cậu Linh, án vào cậu Dư ra cậu Dư… Có
nghĩa là dòng nước nó chảy đến đâu thì nó
mang cái vỏ đựng của nó đến đó, nó mang hình
tích của vỏ đựng, hiểu chưa!
Chính
vì vậy mà đừng nói rằng, sao học nhân điện mà
người này tốt người kia xấu, người này vầy
người kia khác... Không phải đâu! Và tại sao là: Mẹ
Diêu Trì về ở tại cửa điện này giảng khác,
sao Mẹ về Mẹ khoác áo Mẹ ngồi ngôi cao, Mẹ nói
ra là oai phong lẫm lẫm, Mẹ mở miệng ra Mẹ phán
một lời là “Nhất hô bá ứng”. Tại sao Mẹ Diêu
Trì về đây, Mẹ đâu có bỏ công mà nói với 5
người, với 10 người, với 2, 3 người? Mà chính
vì vậy, ta hãy biết một điều rằng: Nếu ta
nhận được cái sự huấn giảng của Mẹ ngày hôm
nay, có nghĩa là ta đủ ân phúc để được nghe sự
huấn giảng đó. Có những kẻ không đủ ân phúc,
thí dụ như cô T, rời ra về có lý do, cậu P. cũng
vậy. Họ chưa đủ ân phúc để có thể nghe một
thời pháp giảng của mẫu Diêu Trì ta đây.
Chính
vì vậy, ta muốn nói rằng: Tất cả các con đều
đã có một cái duyên phúc lớn để ngày hôm nay
các con có thể ngồi đây cùng ta 1 giây, 1 giờ, 1
phút để nghe những lời huấn thị, để cho các
con có thể vững bước hơn nữa trên con đường
đạo. Để mà ngày mai khi các con bước vào đời,
mỗi con người một hoàn cảnh, mỗi con người một
công việc, mỗi con người một hướng đi. Các con
sẽ mang theo tấm lòng của các Đấng ban tặng cho
các con ngày hôm nay.
Diêu
Trì ta ngồi chính bệ ngôi cao, áo mão cân đai, rồng
vàng phủ phục- thế mà ta có thể về ta chui lòn
vào cái cửa này đây, ở một nơi chốn vẫn còn
nhiều cái ô uế, trần tục, ở một nơi chốn ồn
ào, náo nhiệt không xứng đáng để cho áo mão cân
đai về ngự- nhưng mà ta vẫn về đây, ta vẫn ngồi
đây ta nói chuyện cùng các con! Bởi vì lòng ta vẫn
đoái mong rằng khi mà rời căn nhà này, rời chỗ
này ra đi, các con mang theo tấm lòng của Diêu Trì ta
đi theo cùng... Và trên từng bước đi của các con
trong cuộc đời, các con sẽ nói rằng: “Lòng Mẹ
theo cùng con, và con nhất định bấm chân đi theo con
đường của Mẹ”- Ta chỉ cần các con đi theo con
đường của ta thôi!
Khi
mà các con chịu đưa bàn tay cho ta nắm, ta chưa từ
bỏ bàn tay nào- Diêu Trì ta hứa như vậy! Hãy có
lòng tin ở ta đủ, con sẽ nhận được đủ những
gì con xứng đáng được. Và đương nhiên ta nói
rồi, chỉ những gì con xứng đáng được! Thế
thì trước tiên, con hãy làm “người xứng đáng”
đã, hiểu chưa?
Thôi
nhé, cái ồn ào nó làm cho tâm ta không định tĩnh,
thì ta mượn xác mà nói cũng khó khăn- Diêu Trì ta
chào nhé!
-
Các anh em Vị Lai Pháp nói: Chúng con xin chào Mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét