19/ HÓA THÂN
***
HÓA THÂN***
“Thắng một vạn quân
không bằng tự thắng chính mình”- Có ai đó, trên đỉnh
cao của chiến thắng và thành công, đủ can đảm quay
lưng rời bỏ, chẳng một phút giây hối tiếc ngập
ngừng…
Có
ai đó đưa cho một chiếc ghế ngồi ở hàng “danh dự”…
Người khẽ nói: “cảm
ơn!” rồi lui lại, lẫn mình vào đám đông ở sau lưng,
thoắt cái mất dạng ở ngoài kia-
nơi chỉ có bóng đêm và những cơn gió lang thang lặng lẽ
đi về…
Vậy đó! Khi người ta cởi
chiếc áo khoác ngoài lóng lánh hào quang của danh vọng-
vắt nó lên lưng ghế và rời đi, chạm ngay được cái
cảm giác ung dung tự tại của ngọn gió lướt trên tầng
cao kia, chẳng làm đau một ngọn cỏ vô danh.
Hay của vầng mây trắng
kia nhẹ nhàng
mà khoáng đạt êm trôi, một chiều cổ sử xa mờ…
Hoặc cảm giác
như cành hoa dại bên đường nhỏ bé và mờ nhạt kia,
không e sợ vướng “tầm mắt hiện sinh”- nghiêng những
cánh hoa bé xiu cười bên gió bụi đường trần…
Thu mình lại-
nhỏ như chẳng thể nào nhỏ hơn thì cho dẫu cố công,
những tia mắt săm soi cũng chẳng tìm ra dấu! Cảm giác
an nhiên, tự tại chỉ có khi ta chẳng là một “nhân
vật”, chẳng là ai-
chẳng là cái gì cả trong đời !...
Tôi đã từng đọc thấy ở
đâu đó hai câu thơ Hán Việt: “Đăng cao sơn nhi xướng.
Bảo cựu lâm nhi miên”- Tạm dịch: “Lên non cao mà hát.
Ôm rừng xưa ngủ vùi”…
Ôi! sung sướng
biết bao nhiêu cái cảm giác có một ta là kẻ vô danh
không vướng bận “cái sự trần”- để khoác chiếc áo
vải thô mà truy tầm chân lý. Chân mang hài cỏ, uống
nước suối trong,
ăn trái rừng mà sống.
Để nghiêng tai
nghe tiếng chim lảnh lót trên tầng cao, đón hạt sương
trong rơi trên lòng tay khô sạn, đợi tia nắng về qua kẻ
lá xôn xao… Và ta hát
- Lời ngợi ca
tình yêu từ các Đấng Vĩnh hằng, từ vạn vật muôn
hồng nghìn tía chung quanh- Từ trái tim với dòng máu lắng
trong qua gió bụi đường trần, từ đôi mắt đã gạn
lọc những sắc màu dị ảo…
Rồi sẽ là cuộc hóa thân-
cho cái hữu hạn trở thành vô hạn, cái hiện hữu thường
hằng được chắp cánh, thăng hoa- Rồi ta lại trở về
với “cái Ta” vô ngã, trước mặt sau lưng cõi cõi hóa
an bình… Cái “sắc tướng” trở thành “vô sắc
tướng”, điều tưởng chừng huyễn không lại hiển
hiện tinh khôi:
“Sắc tức thị Không
Không tức thị Sắc
Thọ tưởng hành thức
Diệt phục như thị !”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét